Chùa Phật Ngọc nằm giữa lòng thành phố Thượng Hải. Ngôi chùa này được xây dựng lần đầu vào năm 1882 ở Jiangwan, vùng ngoại ô phía nam của Thượng Hải. Vào thời điểm đó, bức tượng Phật Ngọc bích màu trắng cao 1,9 mét được dựng ở trong ngôi chùa sau khi một nhà sư đã chuyển bức tượng này từ Myanmar tới tỉnh Chiết Giang vào năm 1882.
Chùa Phật Ngọc là một trong những điểm du lịch Trung Quốc nổi tiếng nhất định bạn phải ghé thăm khi tới Thượng Hải, và đến nay đây là nơi ở của 70 nhà sư. Để thuận tiện cho mọi người tới tham quan, ngôi chùa đã được chuyển đến thành phố Thượng Hải vào năm 1918.
Điểm nổi bật nhất của Chùa Phật Ngọc không phải là ý tưởng kiến trúc từ triều Tống mà là các bức tượng của Đức Phật. Bức tượng Phật được tạc theo tư thế ngồi có đeo đồ trang sức nặng khoảng 1000 kg. Bức tượng Phật thứ hai nhỏ hơn được khắc theo tư thế nằm thiền trên chiếc giường bằng gỗ màu đỏ. Bên trong đại sảnh lớn đặt ba vị Phật mạ vàng và các sảnh khác trong nhà thờ là các vị thần hung dữ. Chùa Phật Ngọc lưu giữ nhiều hiện vật vô giá, phong phú với hơn 7000 bộ kinh Phật. Cửa hàng đồ cổ và đồ quý hiếm nằm trong ngôi chùa bày bán những chiếc trống nhỏ được làm bằng gỗ đàn hương và những chiếc cồng chiêng nhỏ. Lưu ý là bạn không được chụp ảnh bên trong ngôi chùa. Nếu bạn muốn giữ lại hình ảnh đẹp của địa danh này, bạn có thể mua những tấm bưu thiếp có sẵn.
Lịch sử của Chùa Phật Ngọc
Dưới thời đại của Hoàng đế Guang Xu (1875-1908), Hui Gen, vị trụ trì từ núi Phổ Đà đã hành hương đến Tây Tạng qua hai ngọn núi nổi tiếng là Wutai và Emei. Sau đó, ông tới Ấn Độ và sau đó là Myanmar. Khi Hui Gen ở Myanmar, ông Chen Jun Pu, một cư dân người Trung Quốc sống ở Myanmar đã quyên góp một số tiền lớn để tìm kiếm những khối đá ngọc bích chất lượng cao. Những khối đá này được sử dụng để điêu khắc thành năm bức tượng Phật Ngọc. Sau đó, Hui Gen đã vận chuyển các bức tượng này về Trung Quốc. Khi ông tới Thượng Hải, ông đặt hai bức tượng ở thị trấn JiangWan, một vị Phật trong tư thế ngồi và một vị Phật đang nằm thiền. Ở đây, Hui Gen đã xây dựng một ngôi chùa bằng tiền được quyên góp. Ngôi chùa này bị chiếm đóng trong cuộc nổi dậy năm 1911, do đó các pho tượng được chuyển đến đường Maigen. Năm 1918, ngôi chùa đã bị phá hủy bởi chiến tranh. Cuối cùng, ngôi chùa được Ke Chen xây dựng lại từ năm 1918 – 1928 với sự ủng hộ của Sheng Xuanhuai. Ông là một quan chức cấp cao của triều đại nhà Thanh, cha ông và chú ông là những đệ tử Phật giáo. Sau đó nó được đổi tên thành Chùa Phật Ngọc. Ke Chen cũng mời mục sư Di Xian từ núi Tian Tai đến và giảng đạo vào buổi lễ.
Đây là tu viện Phật giáo duy nhất được bảo tồn nguyên vẹn ở Thượng Hải trong Cách mạng Văn hoá. Năm 1978, ngôi chùa được mở cửa trở lại cho công chúng vào tham quan. Vào năm 1979, Thiền sư Zhenchan được đề nghị trở thành vị trụ trì thứ 10 của ngôi chùa. Với sự nỗ lực của ông, tu viện đã được đổi mới. Từ năm 1981, các hoạt động pháp lý khác đã được tổ chức trong chùa. Năm 1983, Học viện Phật giáo Thượng Hải được thành lập tại ngôi chùa.
Năm 1985, Nhà sư Zhizhi Xuan và những nhà sư khác đã tới Đôn Hoàng qua Tân Cương. Ngay sau khi các nhà sư trở lại, các bài giảng thánh, thiền định và các hoạt động khác tiếp tục được diễn ra trong chùa. Kể từ đó, ngôi chùa này trở nên phổ biến hơn với công chúng.